9 thg 3, 2014

Mùa hè năm ấy

  Tôi bất hạnh hay hạnh phúc, tôi chẳng biết nữa. Ban đầu tôi nghĩ cuộc đời mình luôn bất hạnh. Tại sao ư, bởi tôi là một cô gái câm điếc. Khi bé tí, một căn bệnh đã đến và mang đi đôi tai tôi. Tôi biết bản thân vẫn có thể nói được, nhưng cảm giác không thể nghe thấy bản thân mình nói gì thật khó chịu, tôi ít nói dần và âm thanh từ cuống họng tôi cũng biến mất theo thời gian. Tôi lo sợ ngày nào đó, khả năng đó sẽ mãi mãi rời bỏ tôi như đôi tai này nên tôi cố gắng cười thật nhiều. Tôi luôn không khỏi thắc mắc không biết nụ cười bản thân ra sao, âm thanh đó là trầm buồn hay cao vút. Tôi luôn cố gắng tỏ ra vui vẻ nhất để làm yên lòng bố mẹ. Thật khó chịu khi sau lưng lúc nào cũng cảm nhận được ánh mắt châm chọc, còn trước mặt luôn là sự thương hại của mọi người. Tôi sợ, sợ lắm cái cảm giác ấy.

   Ông trời có lẽ cũng tiếc thương mà ban cho tôi một thứ để đền bù những mất mát của bản thân. Tôi được nhận một đôi mắt to, khiến cho gương mặt tôi đẹp hơn nhiều người khác ( không tự sướng đâu nhé ). Nhờ đôi mắt ấy, tôi luôn có thể quan sát mọi vật rõ ràng, chính sát hơn mọi người. Sự tinh nhạy của đôi mắt tôi có thể nhận ra cả những thay đổi nhỏ nhất trên các gương mặt. Việc ấy thật sự chẳng mấy vui vẻ gì khi cứ nhìn thấy nét thương hại hay châm chọc trên gương mặt mọi người, dù họ đã nổ lực che giấu chúng.



 Mẹ tôi vì thế mà quan tâm tôi rất mực. Bà nghĩ rằng bà biết rõ hết các thói quen của tôi. Việc tôi luôn ra biển mỗi sáng, yêu thả diều ở bãi sau bờ biển,... luôn được thu vào tầm mắt bà. Nhưng không gì không ngoại lệ, tôi vẫn có bí mật cho riêng mình. Đó là nơi lẩn trốn yêu thích của tôi khi những cảm xúc quá tải, ngọn hải đăng của riêng tôi. Ngọn hải đăng ấy đã bị bỏ hoang rất lâu, không biết tự bao giờ. Lâu đến mức rong rêu mọc lên bám đầy quanh nơi nó. Hai màu đỏ trắng đã không còn nữa, chúng giờ đây xám xịt một màu, ẩm lạnh. Trước cửa là biển cấm vào đã phai mờ theo thời gian. Tôi đẩy mạnh cánh cửa đá mà ổ khóa vốn hỏng do bị ăn mòn. Leo nhanh lên các bật thang lạnh lẽo và ẩm ướt đến nơi cao nhất, tôi có cảm giác như mình là cánh chim tự do đang lướt đi trong gió, quên hết mọi mặc cảm bản thân. Ngọn hải đăng cho tôi cảm giác như có lại đôi tai đã mất bởi chỉ tại nơi đây, tôi cảm nhận được tiếng gió vi vu, lùa qua mái tóc dài đen đang tung bay phất phới. Và đó là bí mật tuyệt vời nhất của tôi, bí mật của riêng tôi, không phải ai khác, chỉ tôi thôi.

   Và tôi gặp anh, vào một buổi sáng những ngày đầu tiên của mùa hè. Chúng tôi trạc tuổi nhau, không thể gọi là trẻ con nhưng cũng chẳng phải người lớn. Anh đến đây cùng mẹ, để nghỉ hè, khuây khỏa đầu óc trước khi bắt đầu năm học mới. Với tôi, anh thật đặc biệt. Anh không giống những người khác. Tôi không tài nào nhìn thấy nét thương hại hay chế giễu trên mặt anh. Điều ấy khiến anh mang đến cho tôi cảm giác thật bình yên dễ chịu. Anh không đẹp, cũng chỉ bình thường như những chàng trai khác. Mái tóc đen xoăn lại, cho dù tôi có cố gắng đến mức nào đi nữa thì cũng không thể khiến chúng duỗi thẳng ra. Gương mặt không đặt biệt nhưng như tỏa nắng mỗi khi anh cười. Chúng tôi thân với nhau rất nhanh, và trong tâm tôi tự mặc định rằng anh chính là người sinh ra để dành cho tôi. Một sáng nọ, lúc anh đang đứng trên bờ biển, hít thở cái không khí mát lạnh tuyệt vời buổi nắng sớm, tôi đến bên anh. Bỗng anh lùi lại ngay một bước khi tôi đến gần, gương mặt anh ánh lên sự sợ hãi. Tôi nghĩ tôi đã lầm, anh cũng thế, cũng như những người khác, sợ hãi trước kẻ dị tật như tôi. Tôi vụt chạy, đôi mắt ngấn nước. Tôi tự hỏi liệu tôi có tìm thấy ai khác giống như anh những ngày qua không. Ngoài kia biển đầy nắng, nhưng sao trong tim tôi nắng như tắt mất rồi, để bóng tối lại bao trùm, lần nữa. Chúng tôi đã không gặp nhau cả ngày hôm đó. Điều ấy khiến thời gian quanh tôi như quay ngược lại lúc chưa biết đến sự tồn tại của anh. Sáng sớm, trời thật xanh nhưng tâm hồn tôi sao mà u tối quá. Tôi lại ra bãi sau bờ biển, giờ nó đã là thói quen của tôi mỗi buổi sáng. Tôi thấy anh đến. Và tôi cố lờ đi sự tồn tại của anh. Tôi không muốn bản thân tổn thương, và lại lần nữa, tôi chạy khỏi anh. Nhưng lần này thì khác, anh đã bắt kịp tôi, nắm chặt lấy bàn tay tôi và truyền tất cả hơi ấm của anh vào đó. Anh viết lên cát dòng xin lỗi, và anh bảo anh sẽ cho tôi xem bí mật của anh. Bí mật mà anh không bao giờ dám nói ra suốt bao năm qua cho bất kì ai, bí mật vì sao anh không dám đến đứng bên cạnh bất cứ ai quá gần.



  Ban đầu tôi không dám tin, và anh cũng đã bảo rằng sẽ chẳng ai tin vào điều đó. Nhưng việc câm điếc của tôi có lẽ khiến bí mật của anh dễ tin hơn. Và tôi đã tin anh, đó là một bí mật mà có lẽ cả đời tôi sẽ không bao giờ nói ra, kể cả lúc này tôi cũng không kể với các bạn đâu, bởi tôi là người biết giữ lời hứa mà. Nhưng sẽ không công bằng nếu chỉ mình tôi biết bí mật của anh, và tôi đã chỉ cho anh bí mật của tôi, bí mật về ngọn hải đăng bỏ hoang cũ kĩ. Tôi đẩy cánh cửa nặng trịch đang dần dà bị muối biển ăn mòn giờ đây vốn đã không còn quá khó khăn để mở, nhanh chân chảy lên phần cao nhất. Gió vẫn thế, vẫn thổi mạnh tung bay mái tóc dài tôi như mỗi lần tôi đến đây, nhưng cảm giác lần này thật khác, lần này tôi không còn một mình. Lần này tôi có anh. Tôi bắt gặp anh đang thả diều vào một buổi sáng nọ, hôm ấy thời tiết thật ấm nhưng lại không nắng mấy. Bầu trời xanh thật xanh và cao vút. Anh đang cố gắng khiến chú diều hâu của anh uốn lượn thành hình chữ S và số 8 nhưng hình như đang dần đi đến tuyệt vọng thì phải. Tôi chạy nhanh đến bên anh, khẽ chạm vào bàn tay đang cầm dây diều. Anh khẽ sững người lại rồi nhìn tôi cười. Và tôi giật lấy con diều từ tay anh. It's show time. Tôi bắt đầu thực hiện các cú lượn diều thành những hình S, hình số 8 hoàn mĩ trước con mắt trầm trồ của anh. Và tôi bắt đầu viết chữ lên nền trời xanh thẳm ấy. "I Miss You " Tôi nghĩ là anh hiểu bởi anh nhìn tôi, mỉm cười, nụ cười tỏa nắng. Tôi nhổ viên kẹo dâu tây khỏi miệng. Nhìn anh, tôi cười rồi hôn lấy anh. Tôi thường nghe rằng nụ hôn luôn ngọt ngào nhưng tôi lại hoàn toàn không thấy thế. Nụ hôn giữa chúng tôi có vị chua chua ngọt ngọt như viên kẹo dâu vậy.

   Thời gian thấm thoát qua đi, và đã đến lúc anh phải về nhà. Tôi không muốn phải quay về khoảng thời gian trước đây, quãng thời gian cô đơn không ánh sáng. Ngày mai anh ấy sẽ rời khỏi đây, và tôi không muốn bản thân phải rơi nước mắt khi tạm biệt anh. Tôi đã không đến gặp anh ngày hôm đó, sợ rằng mình sẽ khóc. Anh chạy đến bên tôi lúc tôi đang đứng dưới chân ngọn hải đăng cũ kĩ. Anh dúi vào tay tôi mội bức thư ( nếu không nói chỉ là mảnh giấy ). Nhưng tôi không nhận, tôi không muốn chúng tôi phải chia tay theo cách này. Tôi đã bỏ mặt anh đứng đó. Sau những ngày tháng chơi cùng nhau, có lẽ anh hiểu được tâm trạng tôi. Anh chạy theo, nắm chặt lấy đôi tay đang vùng vẫy của tôi. Anh xếp bức thư lại thành một chiếc thuyền, xong anh vẽ lên cát một nửa trái tim và đặt chiếc thuyền xuống đó, bỏ đi. Tôi hiểu ý anh, rằng nếu tôi không nhận thì sóng sẽ cuốn trôi tất cả, không chỉ nửa trái tim và bức thư kia, mà có lẽ còn là những kỉ niệm tuyệt đẹp của những ngày qua. Tôi khẽ nhặt chiếc thuyền con con được anh xếp một cách vụng về lên. Trong đấy, anh bảo rằng anh sẽ nhớ tôi rất nhiều, anh bảo tôi phải tự tin lên bởi tôi là cô gái đẹp nhất mà anh từng thấy, bảo khi tôi cười, tiếng cười tôi như tiếng đàn violoncello. Không biết tự lúc nào, nước mắt tôi đã rơi khiến đôi môi mặn chát. Nhìn xuống nền cát, nửa trái tim anh vẽ có lẽ sẽ không bao giờ được hoàn thành, bởi chăng những con sóng đã xóa mờ nó, cuốn nửa trải tim của anh rời khỏi tôi thật xa. Sáng hôm rời khỏi bãi biển xinh đẹp này, anh đã chạy đến gặp tôi. Anh viết lên mẫu giấy nhỏ rằng tôi đừng buồn bởi năm sau, ngay khi mùa hè bắt đầu, anh sẽ trở lại đây với tôi. Tôi cũng hứa với anh rằng từ ngày đầu tiên của mùa hè, tôi sẽ đứng dưới ngọn hải đăng chờ anh quay lại. Lời hứa ấy mãi trong lòng tôi, chưa bao giờ bị xóa nhòa nhưng có lẽ không phải thế với anh.



 Tôi chờ anh ngày này qua ngày khác, suốt bốn mùa hè. Nhưng anh đã ra đi và không quay lại nữa. Anh đã không giữ lời hứa của mình. Tôi đã đợi anh suốt bốn mùa hè. Mảnh giấy ấy giờ như nhàu nát, nhưng mỗi ngày tôi lại mở ra và đọc lại hàng trăm lần, không chỉ vì tôi nhớ anh, mong anh quay về mà còn để tin rằng những ngày tháng mùa hè tuyệt đẹp năm ấy là sự thật, không phải là giấc mơ mà kẻ thiếu bạn như tôi tạo dựng. Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ không ngồi đây mơ lại giấc mộng tuyệt đẹp kia, không chìm vào quá khứ nữa. Với kẻ câm điếc như tôi nếu mãi dậm chân tại chỗ chắc chắn sẽ chết mòn từng ngày mà thôi. Tôi quyết định vực dậy, tìm cho mình một đam mê, một ước mơ để theo đuổi, tôi sẽ bước tiếp để tương lai tôi đẹp hơn, để khi anh trở lại, anh sẽ không còn thấy tôi chỉ là một con bé câm điếc vô dụng chỉ biết chạy trốn, chỉ biết chạy theo anh, chỉ biết chờ đợi hạnh phúc đến với bản thân mình. Tôi sau khi cân nhắc kĩ lưỡng đã nói với bố mẹ tôi về ước mơ mà tôi quyết định sẽ theo đuổi. Tôi sẽ vào nhạc viện, học chơi violoncello, chiếc đàn mà anh bảo tiếng cười tôi giống như những điệu nhạc phát ra từ chiếc đàn ấy. Tôi sẽ thử cảm nhận xem tiếng cười mình như thế nào dù không thể nghe như những con người bình thường khác. Ánh mắt bố mẹ tôi sau biết điều đó ánh lên sự tuyệt vọng. Tôi có lẽ cũng đoán trước được điều này. Việc một con bé câm điếc muốn học đàn chẳng khác nào một người cụt hai chân đòi đi thi chạy. Sau đó tôi thấy hai người thì thào với nhau điều gì đấy, có những cái lắc đầu và những đôi môi mím lại. Sau đó, họ đồng ý giúp tôi khăn gói lên thành phố học nhạc. Tôi thật sự rất ngạc nhiên vì điều này, thật khó tin rằng bố mẹ đồng ý cho một đứa con gái không nghe được như tôi đi học. Mẹ tôi giải thích rằng thay vì phản đối và khiến tôi mãi sống trong bóng của bố mẹ, mẹ muốn tôi thực hiện được ước mơ của bản thân như những cô gái khác.

   Ngày cuối cùng trước khi ra đi, tôi rảo qua chào tất cả mọi người trong làng. Xong, tôi đến từ biệt tòa hải đăng cũ kĩ, bí mật của tôi. Tôi leo lên nơi yêu thích nhất của mình trên ngọn hải đăng, ngồi đấy hưởng thụ những ngọn gió mát từ biển thổi về. Không biết bao giờ tôi mới có thể cảm nhận lại nó đây. Tôi đặt con diều kỉ niệm của tôi và anh vào một chiếc hộp nhỏ cùng một mảnh giấy như lúc anh rời khỏi nơi đây. Để khi trở lại thay vì tìm được tôi, anh sẽ tìm ra chiếc hộp này, hiểu được bao niềm tin, cố gắng của tôi đã đỗ vỡ. Và tôi ra đi, đi khỏi quê hương, đi khỏi mảnh đất đầy nắng và cát, để lại tuổi thơ và những kỉ niệm đẹp lại đấy, lại bờ biển ấy, để sóng cuốn trôi. Một cuộc sống mới của tôi sẽ bắt đầu.

Messie Huỳnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét