Mưa nhỏ giọt dần rồi tạnh. Nói thế không hẳn là đúng bởi đâu đó vẫn còn những giọt mưa to có nhỏ có nhảy nhót, nhưng lại không đủ làm ướt mái đầu. Cậu camera đi cùng tôi khi nãy đang gọi tôi ngoài lớp cửa kính kia. Cậu hỏi xem tôi có cần đi nhờ về nhà không, cậu sẽ chở. Tôi bậc cười, đùa vui rằng nhà tôi rất xa, liệu cậu có đủ can đảm để đưa tôi về đến nhà không. Rồi tôi nhảy tót lên yên sau mà không cần đợi nghe câu trả lời của cậu. Bởi tôi biết rằng cậu sẽ không từ chối. Không có lí do gì sâu sắc, chỉ đơn giản là sau nhiều tuần làm việc, tôi phát hiện rằng việc từ chối ai đó là không thể với cậu. Cậu là một chàng trai mộc mạc, hòa đồng với nụ cười tỏa nắng, dường như chữ “Không” không nằm trong từ điển của cậu. Người như cậu có lẽ giờ đây đã trở thành động vật quý hiếm rồi. Cậu chở tôi lướt vi vu qua các con đường lớn nhỏ, cảm nhận khí trời sau cơn mưa có phần mát mẻ đẫm hơi nước. Những giọt mưa lại lách tách rơi, rồi lớn dần, nhưng chúng tôi vẫn cứ thế mà chạy, không dừng lại mặc áo mưa như những người đi đường khác. Lạnh, cái lạnh của gió và mưa như cắt vào da thịt, mơn trớn trên làn da của tôi. Cậu bạn hãm tốc độ lại, ngỏ ý xem tôi có lạnh khôngvời cởi chiếc áo ngoài của mình, khoác vào cho tôi mà không đợi nghe câu trả lời. Đối với nhiều người, đó là hành động lãng mạn của các cặp đôi. Nhưng với tôi, chỉ có những chàng trai ngốc nghếch mới làm như vậy. Tại sao ư? Vì đơn giản là những chàng trai thông minh sẽ không làm thế. Họ sẽ ôm chặt và sưởi ấm cho người con gái mình yêu thay vì nhường cô một chiếc áo, nhưng không phải ai khi yêu cũng thông minh nhỉ?
Nhưng ở đây, giữa tôi và cậu chỉ là tình bạn, nên hành động đó thật đáng yêu. Cậu chở tôi rẽ vào một con đường ngập nước. Sau một thời gian phỏng vấn các con người đất khách, tôi có thể rút ra ba thành kiến xuất hiện ở hầu hết du khách, nhất là du khách phương tây về Việt Nam:
Người Việt ăn thịt chó và thịt mèo
Việt Nam rất nóng
Điều tồi tệ nhất ở Việt Nam chính là vấn đề giao thông
Nếu là 2 điều trên thì may ra còn có cớ để biện minh chứ điều thứ ba thì có lẽ ai cũng phải công nhận thôi. Mùa nắng thì kẹt xe, ùn tắt khỏi phải nói. Mùa mưa thì thôi rồi, thêm cái màn ngập nước chẳng khác nào cho xăng vào lửa. Nước từ các cống rãnh và sông dâng lên khiến hình ảnh các ngôi nhà nền thấp phải tất bật nâng lên không phải hiếm. Cậu dừng lại trước cửa nhà khiến dòng suy nghĩ mông lung của tôi dừng phắt lại như cái cách cậu thắng xe. Gửi cậu cái áo, cười và một lời cảm ơn nho nhỏ được để lại bên cậu, tôi rời bước vào nhà. Trời cũng chẳng còn sáng gì, tắm cho ấm, tôi leo lên giường, bật ngẫu nhiên một bản nhạc của Yiruma rồi chìm vào giấc ngủ, mang theo hi vọng rằng ngày mai sẽ là một ngày sáng sủa và nắng ấm.
Messie Huỳnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét