9 thg 3, 2014

Một ngày mưa


Sài Gòn mùa này thật ẩm ương. Cứ như cô thiếu nữ mới lớn, lúc khóc lúc cười, và có pha thêm phần mít ướt nữa. Tôi vừa hoàn thành công việc của mình. Đối với một kẻ “Tự tin không thiếu, bản lĩnh có thừa” như tôi thì trở thành phóng viên cho một tờ báo mạng phải nói là một công việc không tệ, tự do và nhuận bút khá ổn. Tôi vừa hoàn thành một chuyến phỏng vấn các du khách nước ngoài, các đợt phỏng vấn luôn khiến tôi phấn chấn, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Đôi khi các chủ đề rập khuôn như hôm nay lại khiến tôi thấy tệ, tôi muốn chêm vài câu hỏi của bản thân vào cuộc phỏng vấn nhưng lại không thể. Nhưng cuộc sống nếu cứ theo ý mình thì chắc chắn đó không phải là cuộc sống. Những lúc thế này, tôi lại đi dạo, cho tâm trạng khoay khỏa và các suy nghĩ mông lung sẽ rượt theo gió, đưa nổi buồn bay đi xa. Phạm Ngũ Lão luôn là con đường tôi ưa thích nhất, không phải vì nó đẹp, không phải vì nó đầy những con người đến từ đất khách mà vì nó luôn cho tôi cảm giác mới lạ mỗi khoảnh khắc bước vào. Tạt qua một cửa hàng coffee take away, tôi định mua cho mình một cốc latte to go ( latte mang đi ) thì cô nàng của chúng ta lại lên cơn mít ướt. Ban đầu chỉ là những âm thanh lộp bộp nhỏ to không đều, nhưng sau lại mưa tầm tã như trút nước. Mưa trắng xóa một màu, khiến tôi phải đổi ý ngồi lại. Đây là một cửa hàng mới, bởi một kẻ yêu coffee như tôi không thể bỏ qua một nơi như thế này. Không gian nơi đây thật tuyệt, với tông màu kem và nâu chiếm ưu thế, cho ta một cảm giác ấm áp và bình yên đến lạ. Chọn cho mình một chỗ ngồi cạnh lớp kính trong suốt, nhìn xuyên thấu qua màn mưa tĩnh mịch, thật sự khiến người ta rất có tâm trạng vừa nhâm nhi li coffee nóng và ngắm mưa. Mưa và lạnh, là hai từ khiến tôi đổi từ latte sang capuchino ấm nóng. Gạc bỏ túi đường nho nhỏ mà người phục vụ mang cho, tôi uống capu với vị đắng nguyên thủy của nó, cảm giác ấm áp vô cùng. Quán đổi bài. Tôi lắng nghe và nhận ra bài hát yêu thích của mình: Kiss the rain của Yiruma. Mưa bên ngoài và mưa trong tim, ý nghĩ đó khiến tôi phì cười. Yiruma luôn là vị nhạc sĩ mà tôi thích nhất. Những nốt nhạc của ông luôn như nhìn thấu tâm trạng tôi. Bản độc tấu piano này với âm thanh không lớn, không thể nói là át được tiếng mưa mà có cảm giác như bản nhạc đang cùng với cơn mưa ngoài kia hòa cùng một nhịp, cho người ta cảm giác đang nghe một bản nhạc quen mà lạ, trầm lắng và sâu sắc.



 Mưa nhỏ giọt dần rồi tạnh. Nói thế không hẳn là đúng bởi đâu đó vẫn còn những giọt mưa to có nhỏ có nhảy nhót, nhưng lại không đủ làm ướt mái đầu. Cậu camera đi cùng tôi khi nãy đang gọi tôi ngoài lớp cửa kính kia. Cậu hỏi xem tôi có cần đi nhờ về nhà không, cậu sẽ chở. Tôi bậc cười, đùa vui rằng nhà tôi rất xa, liệu cậu có đủ can đảm để đưa tôi về đến nhà không. Rồi tôi nhảy tót lên yên sau mà không cần đợi nghe câu trả lời của cậu. Bởi tôi biết rằng cậu sẽ không từ chối. Không có lí do gì sâu sắc, chỉ đơn giản là sau nhiều tuần làm việc, tôi phát hiện rằng việc từ chối ai đó là không thể với cậu. Cậu là một chàng trai mộc mạc, hòa đồng với nụ cười tỏa nắng, dường như chữ “Không” không nằm trong từ điển của cậu. Người như cậu có lẽ giờ đây đã trở thành động vật quý hiếm rồi. Cậu chở tôi lướt vi vu qua các con đường lớn nhỏ, cảm nhận khí trời sau cơn mưa có phần mát mẻ đẫm hơi nước. Những giọt mưa lại lách tách rơi, rồi lớn dần, nhưng chúng tôi vẫn cứ thế mà chạy, không dừng lại mặc áo mưa như những người đi đường khác. Lạnh, cái lạnh của gió và mưa như cắt vào da thịt, mơn trớn trên làn da của tôi. Cậu bạn hãm tốc độ lại, ngỏ ý xem tôi có lạnh khôngvời cởi chiếc áo ngoài của mình, khoác vào cho tôi mà không đợi nghe câu trả lời. Đối với nhiều người, đó là hành động lãng mạn của các cặp đôi. Nhưng với tôi, chỉ có những chàng trai ngốc nghếch mới làm như vậy. Tại sao ư? Vì đơn giản là những chàng trai thông minh sẽ không làm thế. Họ sẽ ôm chặt và sưởi ấm cho người con gái mình yêu thay vì nhường cô một chiếc áo, nhưng không phải ai khi yêu cũng thông minh nhỉ?



 Nhưng ở đây, giữa tôi và cậu chỉ là tình bạn, nên hành động đó thật đáng yêu. Cậu chở tôi rẽ vào một con đường ngập nước. Sau một thời gian phỏng vấn các con người đất khách, tôi có thể rút ra ba thành kiến xuất hiện ở hầu hết du khách, nhất là du khách phương tây về Việt Nam:
 Người Việt ăn thịt chó và thịt mèo
 Việt Nam rất nóng
 Điều tồi tệ nhất ở Việt Nam chính là vấn đề giao thông
Nếu là 2 điều trên thì may ra còn có cớ để biện minh chứ điều thứ ba thì có lẽ ai cũng phải công nhận thôi. Mùa nắng thì kẹt xe, ùn tắt khỏi phải nói. Mùa mưa thì thôi rồi, thêm cái màn ngập nước chẳng khác nào cho xăng vào lửa. Nước từ các cống rãnh và sông dâng lên khiến hình ảnh các ngôi nhà nền thấp phải tất bật nâng lên không phải hiếm. Cậu dừng lại trước cửa nhà khiến dòng suy nghĩ mông lung của tôi dừng phắt lại như cái cách cậu thắng xe. Gửi cậu cái áo, cười và một lời cảm ơn nho nhỏ được để lại bên cậu, tôi rời bước vào nhà. Trời cũng chẳng còn sáng gì, tắm cho ấm, tôi leo lên giường, bật ngẫu nhiên một bản nhạc của Yiruma rồi chìm vào giấc ngủ, mang theo hi vọng rằng ngày mai sẽ là một ngày sáng sủa và nắng ấm.

Messie Huỳnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét