9 thg 3, 2014

"Chết" chưa phải là kết thúc...


        Lam bỏ nhà đi, tính đến nay cũng đã hai ngày rồi. Chẳng còn gì cả, cô cũng chẳng thiết sống nữa. Cuộc đời này, đối với cô, đã từng là một thế giới màu hồng, cho đến cái ngày định mệnh ấy. Lam là một học sinh giỏi, hay là cô đã từng nghĩ thế. Cô là niềm tự hào của cả nhà, là tấm gương sáng cho các em. Cô ngày trước đậu vào trường tốt nhất, điểm số cao, và vì thế mà càng khiến cha cô đặt nhiều kì vọng. Ông muốn cô phải tốt hơn nữa, làm rạng danh gia đình, và đi tiếp giấc mơ mà ông còn dang dở. Những ngày ấy, cô sống vui vẻ trong sự tự hào của cả nhà, ngưỡng mộ của bạn bè và yêu quý của thầy cô. Song đời người đâu phải là con đường trải đầy hoa hồng cơ chứ, bên trong đó vẫn còn lẫn những cái gai nằm sau cánh hồng rực đỏ, và tất nhiên, Lam đã giẫm phải nó. Cô rớt đại học, phải, cô rớt rồi, chỉ thiếu mỗi 0.25 là đậu ngôi trường mà cô mơ ước, cũng là kì vọng của cha. Cái tin như sét đánh đập vỡ vụn ước mơ của cô về tương lai cũng thấm đẫm sắc hồng, rạn nứt tình yêu thương từ mọi người và nhất là từ cha. Bạn bè bên ngoài an ủi, động viên nhưng Lam biết, sau lưng, họ lại dè bỉu, khinh thường cô. Những kẻ ghen tị với những gì cô từng đạt được, giờ ra sức mỉa mai, móc ngoáy đến lộ liễu. Cô tủi đến mức trốn tiệt ở nhà. Nhưng nếu chỉ có thế thì đâu đủ để cô bỏ nhà đi như bây giờ. 

     Trong nhà, trừ đứa em vỗ vai cô bảo: “Kệ họ, rồi thì mọi thứ sẽ lắng xuống thôi”, những người khác xem cô như cái gai trong mắt. Cha mẹ cứ thấy cô là lại tỏ vẻ khó chịu, cấm đoán đủ điều. Họ hàng trong nhà không phải ai cũng hòa thuận với nhà cô, bày điều đến thăm cốt chỉ là để cười vào niềm tự hào của cha cô mà thôi. Và chính vì “trèo cao té đau”, hi vọng quá lớn thì thất vọng càng nhiều, cha cô bắt đầu gặp cô là học này học nọ, luôn miệng nhắc đến con điểm đáng hổ thẹn kia, đánh mắng cô rồi lại ngồi kể về năm xưa của ông mà cô cũng chẳng biết đúng được bao nhiêu phần. Mọi thứ bắt đầu trở nên quá đáng. Có phải cô muốn như vậy đâu. Người đau nhất không phải là cô sao, người buồn nhất, thất vọng nhất chính là cô mà. Nó là tương lai của cô chứ nào phải ai khác. Cha cô nhìn cô bảo sao mặt cô cứ nhởn nhơ, chứ chẳng lẽ cô phải ôm gối khóc suốt ngày đêm. Và câu nói đau lòng nhất, không biết có phải ông chủ ý nói hay không, nhưng chính là nhát đao bổ cả ruột gan Lam. “Nuôi con có mục đích”. Thử hỏi có cha mẹ nào nói thế với con mình không. Tại sao bạn cô thi không tốt, bố mẹ chúng nó lại yêu chiều an ủi, cô cuối cùng cũng như bao người, cũng chỉ cần một lời “Con đã rất cố gắng” là được mà.


     Tức nước vỡ bờ, khi mà mỗi ngày lập lại cái triền miên đau khổ ấy, kẻ đã quen sống trong màu hồng như cô làm sao mà chịu nổi. Và cô bỏ đi, sau khi cãi nhau một trận với cha mẹ, lang thang như bây giờ. Vừa đi, cô vừa lẩm bẩm như một con điên, đầu tóc dơ bẩn, áo quần cũng chẳng khá hơn. Nếu như cha cô đối xử với cô như những người phụ huynh khác, thì cô đâu có như vầy. Người lớn hở ra là cứ năm xưa này, ngày ấy nọ, họ cũng phải thử học như cô đi chứ, mới biết khó khăn đến dường nào. Nếu có ai đó bênh vực cô thì tốt rồi, nhưng cô biết nào có ai hiểu cho cô đâu. Giá như họ chỉ cần an ủi cô một chút, quan tâm tới nỗi đau của cô một chút, cô chắc chắn sẽ khá hơn, sẽ cố gắng hơn. Cô không muốn thế này, không muốn lưu lạc đầu đường xó chợ, nhưng cũng chẳng muốn trở về tiếp tục hứng chịu cái giá lạnh kia. Và cô nghĩ, khi chẳng còn gì để níu kéo, chẳng còn nơi để về, có lẽ cuộc đời cô bây giờ chỉ là thứ dư thừa, là đồ vô dụng. Cô có nên chết đi thì hơn, ít ra cô cũng muốn thấy liệu cô không còn, sẽ có bao nhiêu người khóc cho cô.

     Đại lộ giờ này ít xe. Đến bên thành cầu, cô bỏ ba lô xuống. Nước sông phía dưới đục ngầu, nhưng có hề chi, chết rồi thì cũng đâu cần sạch sẽ, và cái sạch sẽ cũng chẳng còn xứng đáng với cô. Dòng nước dưới kia cứ sóng sánh mời gọi Lam như tiếng hát của các nàng Siren mê hoặc thủy thủ. Phía dưới kia tối đen, đen như tương lai Lam vậy. Lam bổng dưng cười, mường tượng đến ngày mai trên các báo đài đưa tin có người nhảy sông tự sát thì sao nhỉ, hà, ít ra cô cũng nổi tiếng, mọi người sẽ biết tới cô, chẳng phải cha cô luôn muốn thế còn gì. Cô trèo lên thành cầu. Bên dưới, nước sông đen ngòm, như chực trào nuốt chửng lấy cô. Cô nghe thấy mấy âm thanh huyên náo bên tai, cơ mà bây giờ, chẳng còn gì ý nghĩa để cô phải quay đầu lại nữa. Nhắm mắt lại, quên hết đi, và buông người. Tất cả kết thúc rồi…




     Bỗng Lam có cảm giác thân hình bị giật ngược lại, một đôi tay ấm đang túm lấy cô, và chân cô lơ lửng. Dòng nước phia dưới vẫn đục ngầu sóng sánh mời gọi nhưng sao xa vời quá. Ai đó đang níu cô lại. Lam ngước nhìn, à, là một chàng trai, một kẻ lạ mặt đang giữ chặt cô. Có thêm nhiều người đến, phụ anh ta kéo cô lên. Cô khóc, cô trách thần chết tại sao không đến rước cô đi, chẳng nhẽ đến cái chết cũng không xứng với cô sao. Cô thấy mình được đặt lại trên đất phẳng, bị bu quanh bởi rất nhiều người, những kẻ kéo cô lên cũng có, mà hiểu kì cũng không thiếu. Đúng là chỉ có người Việt Nam là thích náo nhiệt nhất, cái gì cũng bu lại được, nhưng phải thế mới thấy tình người. Văng vẳng bên tai cô nào lời hỏi thăm “Có sao không?”, nào lời trách móc “Dại dột quá!”. Rồi thì cũng tản đi hết, chỉ còn chàng trai khi nãy đứng bên cô. Anh ta là người duy nhất từ nãy đến giờ chẳng nói với cô câu nào cả. Anh nắm tay cô, xách cái ba lô vẫn còn lăn lóc ở đó, lôi cô đi. Đôi chân cô cứ cuồng bước theo anh. Cô chả quan tâm nữa, ra sao thì ra.

     Từng đợt gió phả vào mặt cô, mát rượi. Nó như lau đi những giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi Lam, làm dịu lại cái hỗn độn bi thương đang trỗi dậy trong cô. Cô ngước nhìn, là một bãi cỏ xanh mướt trải dài, thật hiếm thấy giữa lòng Sài Gòn tấp nập hoa lệ này. Anh để cô ngồi đó, còn mình thì bận rộn thả diều.

-          Thì ra đã chiều rồi – Cô lẩm bẩm

    Hai ngày nay, Lam đi mà chẳng cần biết thời gian, thấy tối thì ngủ bụi đâu đó. Mà kể ra số cô cũng may thật, chẳng gặp cướp hay bất hạnh gì. Hay là ông trời vẫn còn nhớ đến mà thương tiếc cho cô. Lam cũng chẳng để ý nữa. Con diều trong tay anh ta cứ bay được một lúc lại lượn xuống, chúc đầu đâm vào nền cỏ. Cứ mấy lần như vậy gây khó khăn cho anh. Nhưng anh lại không có vẻ gì là cau có khó chịu. Trên gương mặt anh là nét cười thích thú. Phải chậc vật lắm anh mới cho con diều bay cao vào khoảng trời xanh thẳm trên kia được. Buông hết dây diều, anh chèn cái ống dây xuống nền cỏ, ngồi bên cô. Hai người chẳng nói gì, cứ ngắm nhìn con diều như thế tung mình trong khoảng không xanh ngắt của trời, bên cạnh rất nhiều cánh diều khác với những gam màu không tên. Nắng chiều rọi vào mắt Lam khiến cô nhíu mày. Chàng trai bên cạnh chợt mở miệng:

-          Em biết không, con người ta cũng giống như những con diều trên kia vậy.

     Cô xoay đầu nhìn anh, định hỏi vì sao nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì cả. Anh không nhìn cô, nhưng cứ như đọc được suy nghĩ của cô, giải thích cho câu nói của mình:

-          Anh vẫn thường vào mùa này ra đây, thả con diều của anh rồi ngắm nhìn bầu trời, nghĩ linh tinh và nhất là nghĩ về cuộc đời của con người ta. Trước đây, anh cũng từng dại dột như em vậy.

     Anh vén tay áo của mình, đưa cổ tay trái cho cô xem. Ở đó, có vệt sẹo dài cắt ngang. Cô sửng sốt ngước nhìn gương mặt anh, nhìn sâu vào đôi mắt kia. Đôi mắt thật đẹp, nhưng lại thấp thoáng tia buồn. Rồi anh xoay đi.

-          Anh đã từng giống em, dại dột lắm. Nhưng chỉ khi cận kề cái chết nhất, anh mới thấy hối hận. Em nhìn sang mấy cột điện xem, ở đó có mấy con diều kết thúc đời mình mà không hay. Nó sẽ chẳng bao giờ bay được nữa. Cuộc sống mà, có bao giờ theo ý muốn được đâu. Nhưng chết cũng không phải là kết thúc. Đôi khi cuộc đời sau khi chết còn thống khổ hơn em ạ, người chết đi sẽ vĩnh viễn bị dằng vặt bởi cái chết của mình, về nỗi đau mà họ mang đến cho người thân.  

     Đâu đó quanh hai người, có âm thanh chí chóe của đám con nít vừa bị vuột mất dây diều, khiến con diều ấy dập dờn theo gió bay đi. Anh im lặng nhìn theo bóng diều kia, rồi tiếp tục:

-          Đôi khi cuộc sống chấm dứt thật tình cờ. Vì tai nạn bất ngờ như con diều khi nãy, vì những kẻ phá phách cắt ngang dây diều, hay cũng có thể là do dây đã mục mà bị gió lớn giật đứt. Nhưng ít nhất chúng cũng đã bay.

    Anh xoay sang cô, cười hì hì. Tuy rằng anh cười, nhưng cô có cảm giác như anh đang quan sát mình, như cái nhìn ấy đang lột trần cô, nhìn thấu tâm can cô.

-          Để có thể bay, con diều của anh khi nãy đã phải ngã xuống nhiều lần. Cứ mỗi lần nó ngược gió đáp đất là thân nó lại vấy thêm một chút bùn nhơ em ạ. Có một quyển sách bảo rằng: “Thay vì hi sinh để chết cao đẹp, chi bằng hãy sống dù có vấy chút bùn”*. Ở đây cũng không hẳn về cái vế hi sinh cao đẹp, mà cái chính là sống mà vấy bùn kìa. Hãy chỉ chết để bảo vệ đến cùng thứ ta yêu quí, chứ đừng hi sinh vì nghĩ rằng cái chết của mình sẽ mang lại hạnh phúc cho bất kì điều gì, là giải thoát bản thân hay vì hạnh phúc ai đó. Sống mà, sẽ có sai lầm, lớn và nhỏ. Đừng nghĩ về việc chết đi để chuộc lỗi, trả nợ ân nghĩa, giải thoát. Con người cũng như những cánh diều rồi sẽ vấy bùn nhơ, vấy bẩn đến cuối đời, vết ố không bao giờ rửa sạch được. Nhưng có hề gì, chỉ cần tiếp tục sống và sửa đổi thì dù vết bùn nhơ kia có bám chắc, làm những cánh diều ố màu thì nó rồi cũng trở thành hoa văn độc nhất, đặc biệt tô điểm cho mỗi linh hồn, cho cuộc đời. Em nhìn hai ông bà kia xem, họ thật hạnh phúc em nhỉ, ngồi bên nhau nhìn con cháu vui đùa. Không phải cuộc đời họ không vướng bùn đâu, đôi khi còn là rất nhiều nữa, nhưng họ vẫn biết đứng lên, phủi nó đi, trở mình sau mỗi lần té ngã. Tuy đã có tuổi, nhưng với nụ cưới ấy, thần chết hãy còn kiêng dè lắm. “Dù cho lưng có còng, người có già có yếu, linh hồn cứ thẳng từ đầu xuống chân là được.”* Em đừng vội, em vẫn còn rất nhiều cơ hội kia mà, còn rất nhiều thời gian cho em phía trước, còn cả một đời. Hãy quay lại và sửa đổi, làm lại mọi thứ, đừng nhìn thế giới thật bi quan. Không có gì là quá muộn, chỉ muộn khi người ta không làm mà thôi.




     Anh lại cười, nụ cười thật hiền. Nhìn anh, Lam chợt khóc. Nước mắt chực trào động lại ở khóe mi. Cô thấy hổ thẹn với lời nói của anh. Cô thật vội vàng, bất cần và thiếu suy nghĩ. Tiếng nấc nghẹn lại nơi cổ họng cứ thế tuôn ra. Lam gục đầu, cảm nhận hơi ấm đang bao quanh mình. Ấm quá, là anh ôm cô phải không. Cái ôm thật chặt, làm mặt hồ vốn nổi sóng trong cô yên bình lại. Lam ngẩng đầu lên, không phải anh. Trước mặt cô hiện lên gương mặt quen thuộc cùng nét hằn thời gian. Là cha cô, ông đang khóc, nghẹn ngào ôm cô vào lòng. Đây là lần đầu tiên cô thấy ông khóc. Người cha rắn rỏi, vững vàng trước sóng gió cuộc đời của cô đã biến đâu mất, cũng không phải là người cau mày la rầy cô những ngày qua. Giờ đây, cha cô chẳng khác nào những con người bình dị khác, với nỗi khắc khổ và dấu ấn thời gian đọng trên gương mặt ông. Rồi mẹ cô nữa, một người phụ nữ hết lòng vì chồng con, tính khí nóng nảy, nay cũng giọt ngắn giọt dài.

-          Lam, cuối cùng cũng tìm được con rồi. Xin lỗi con, là cha mẹ có lỗi, xin lỗi con….

-          Con cũng xin lỗi cha mẹ rất nhiều, là con sai, là con vô dụng…

     Cô cũng khóc, khóc lớn. Những người thả diều xung quanh nhìn gia đình cô với ánh mắt hiếu kì. Lam nhận ra cô thật ích kỉ, chỉ lo nghĩ đến cảm xúc bản thân mình. Cô bây giờ mới hiểu, cha mẹ đã yêu thương cô bao nhiêu, bởi chưa bao giờ cô thấy cha mình rơi lệ, nay vì cô mà gương mặt kia đẫm nước. Nếu ngày đó cô cố gắng hơn, đỗ đạt cao, cha mẹ cô sẽ rất tự hào rồi. Nếu cô nghe lời một chút, học hành kĩ lưỡng một chút, có lẽ bây giờ cô đã không phải xấu hổ như hôm nay. Và nếu cô dũng cảm đối mặt với tất cả, dám đương đầu, sửa sai, thì cô đã không bỏ đi, trốn chạy như một kẻ hèn, để khiến những con người cô yêu và yêu cô phải đau khổ. Lam nhận ra được nhiều điều lắm, và thật biết ơn anh vì đã ngăn cô kịp lúc, để cô có thể nhận ra sai lầm của mình, để cô không phải chịu cảnh đau khổ, giày vò hơn nữa. Cô quay sang anh định cảm ơn, nhưng anh biến đâu mất rồi, không còn ở đó nữa. Cô thầm cảm ơn chàng trai kì lạ mà đến tên cô cũng không biết kia, thậm chí anh cũng chưa từng hỏi qua tên cô hay hỏi lí do cô muốn tự sát. Anh chỉ ngồi đó cạnh cô, huyên thuyên về cuộc đời cùng khuyên bảo cô thôi. Cánh diều anh thả vẫn ở đó, phấp phới bay trên nền trời xanh thẩm.

    Lam trở về nhà trong niềm hân hoan chào đón của gia đình, cùng sự quan tâm từ mấy đứa bạn thân. Mọi thứ quanh cô giờ đây đã có màu sắc trở lại, và cô lại nhìn đời rõ ràng hơn. Tối đó, cô ôm gối sang phòng cha mẹ ngủ, đã rất lâu rồi họ không ngủ cùng nhau, chắc là từ năm cô lên sáu nhỉ. Cô kể cho cha mẹ nghe hai ngày đi bụi của mình, và về anh. Cha cô ngạc nhiên nói lúc thấy cô, cô chỉ ngồi có một mình thôi, chẳng thấy ai bên cạnh cả. Rồi cha cô kể cô nghe có cái gì đó như kéo tay ông đến chỗ cô, như chỉ đường cho họ tìm thấy cô. Họ sững sốt nhìn nhau, mỗi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Đâu đó trong căn phòng, có người nhìn họ hạnh phúc bên nhau, mỉm cười.


Lời kết: 
     Câu chuyện được viết như một lời nhắn nhủ của tôi đến những bạn trẻ ngày hôm nay. Năm nào cũng vậy, sau khi công bố điểm thi đại học là các bản tin tự sát, nhảy cầu, hay thậm chí là treo cổ lại xuất hiện. Không chỉ bị các con điểm chi phối, người trẻ còn theo chân trào lưu mà sa đà vào tệ nạn và tự hủy hoại cuốc sống của mình. Bản thân tôi đã từng tận mắt chứng kiến một bạn trẻ nhảy cầu ngay trên đường Võ Văn Kiệt. Tôi muốn thông qua câu chuyện nêu thể hiện cảm xúc của bản thân, cũng như muốn con người ta sống phải biết trân trọng cuộc đời của mình vì đôi khi ta không chỉ sống cho bản thân mà còn là vì người khác nữa. Và đôi khi, với những sai lầm, chúng ta chẳng còn cơ hội để làm lại, sống tiếp, chứ đừng nói là nghĩ đến từ "nếu"
     Với kì thi đại học đang đến gần, tôi hi vọng rằng sẽ không còn người trẻ nào phải hối hận, phải nói "nếu như..."
P/s: 1 món quà sinh nhật nho nhỏ gửi đến cô bạn thân nhất của tôi


Messie Huỳnh

*Được trích từ bộ truyện Gintama của họa sĩ Sorachi Hideki

1 nhận xét:

  1. Nặc danh17:05 29/5/14

    mình ko thể tin được là bạn có thể tự sáng tác hay nhu vậy đấy :3 <3

    Trả lờiXóa