Chương 1: Huynh đệ tương tàn
Đêm khuya, biệt
thự Lưu gia vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Lão Lý quản gia thở hồng
hộc chạy lên lầu, chả
quan tâm tới lễ nghi bật tung cửa phòng đại thiếu gia: " : “Đại thiếu gia, người mau đi nhanh đi! Người của Vương
Thịnh đã tới dưới lầu. “
Trong phòng vốn tối om,
thanh âm của quản gia vừa cất, cũng không có ai mở công tắc, chỉ nghe “ba” một
tiếng, căn phòng mờ tối lập tức sáng lên.
“Lý thúc, trễ như vậy
còn chưa ngủ nha.” Một tràng tiếng cười chói tai cất lên trong không khí, thanh
âm kì thực rất êm tai, chỉ là có chút dữ tợn.
Căn phòng vẫn chỉnh tề
sạch sẽ, cũng giống như chủ nhân của nó. Ở góc tối trên ghế salon, thấy có thân
ảnh hai người đang ngồi. Lý quản gia không thể tin được phải dụi mắt, rốt cục mới
xác nhận được một người trong đó là đại thiếu gia nhà mình, Lưu gia gia chủ Lưu
Diệc Dương, quay lại chuyện ban nãy khi người còn lại đang ở bên cạnh Lưu Diệc
Dương, một tay bóp cổ Lưu Diệc Dương, một tay cằm súng đặt sau ót, tùy thời điểm
đều có thể bóp cò.
Sau ót Lý quản gia đều
là mồ hôi lạnh, không nghĩ tới Vương Thịnh nhanh như vậy đã tới, còn kề súng cưỡng
ép cậu.
“Lý thúc” Bị người chỉa
súng vào đầu, Lưu Diệc Dương cũng không thấy có chút nào hoảng loạn, chỉ nhìn
ra cửa sửng sốt gọi quản gia một tiếng.
“Đại thiếu gia”
Lưu Diệc Dương cười cười,
đối quản gia nói: : "Vương tiên sinh đêm nay làm nhiều chuyện như vậy, hẳn là khát nước rồi, nhanh pha trà mang lại đây."
Quản gia do dự vài giây, cuối cùng cũng đồng ý
ra ngoài, Vương Thịnh lại đột nhiên cười, thanh âm lộ ra ngoan lệ: “ Lý thúc,
trễ như vậy rồi ta cũng không muốn uống trà, cho nên ông cũng đừng bận sống nữa,
tới đây bồi cậu ấm nhà ông đi.”
Vừa dứt lời, đằng sau Lý thúc lại có thêm một
nam nhân áo đen, họng súng không chút do dự kề bên hông ông.
Ánh mắt Lưu Diệc Dương lóe lên, cũng không thèm
nói, đợi Lý quản gia đi vào phòng, nhẹ giọng: “Vương Thịnh, ngươi rốt cục nghĩ
muốn cái gì?”
Vương Thịnh cười, trong mắt hắn ánh lên sự tham
lam mãnh liệt: “Đương nhiên là muốn toàn bộ Lưu gia, cũng muốn cả thân thể Lưu
gia gia chủ ngươi.” Hắn vừa nói vừa đưa lưỡi lướt trên cần cổ trắng như tuyết của
Lưu Diệc Dương. Từng chút từng chút liếm, không hề che dấu dục vọng trong mình.
“Ngươi muốn Lưu gia ta có thể cho ngươi, nhưng
trong nhà này những người khác đều vô tội, thả bọn họ ra.” Lưu Diệc Dương nhíu
nhíu mày vờ không nghe thấy hắn, thanh âm vẫn tỉnh táo. Hắn sống ba mươi mốt
năm, đây là lần đầu tiên bị người ta khinh bạc, đã thế còn lại là một nam nhân.
“Hắc, thả bọn họ? Diệc Dương, ngươi thật là
nhân từ đi.” Vương Thịnh sáp lại ghé bên tai hắn thổi khí, đầu lưỡi cong lên cuốn
vào vành tai, thầm nghĩ nhanh một chút đẩy ngã người này, đặt hắn dưới thân
sung sướng một phen
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Diệc Dương, hắn
đã muốn có được người này. Cái loại cảm giác này tựa như trong lòng có hàng
ngàn cái móng mèo loạn cào, không đem người này chộp trong tay, sớm muộn gì
cũng bị dằn vặt mà chết
Bẩm sinh đã có quí khí, vẻ yếu đuối lạnh như
núi băng cùng với dung nhan tuyệt mĩ đã làm cho Vương Thịnh bị thuyết phục sâu
đậm. thân là Hoa Thành đại nhân vật, Vương Thịnh muốn hạng người nào mà không
chiếm được, chỉ có Lưu Diệc Dương là kẻ hắn vừa yêu vừa hận, kì thật muốn chiếm
riêng cho mình, nhưng lại sợ thủ đoạn quá tàn bạo trái lại phản tác dụng.
Lưu Diệc DƯơng mặc dù
chỉ là một thương nhân, nhưng thủ đoạn cũng không thể quá khinh thường, bằng
không, vị trí Lưu gia gia chủ hắn cũng không thể ngồi yên.
“Vương tiên sinh, chúng
ta làm cái giao dịch đi.” Lưu Diệc Dương ngồi trên ghế salon, dù đang bị người
khác cưỡng ép thái độ vẫn như trước bình tĩnh, thanh âm nhẹ nhàng trong sáng,
lúc nói chuyện còn hơi câu dẫn cắn khóe môi, khiến cái linh hồn bé nhỏ của
Vương Thịnh thiếu chút nữa cũng bị câu đi, Vương Thịnh lấy lại bình tĩnh, càng
xiết chặt tay bao quanh hắn. “Giao dịch gì?”
Lưu Diệc Dương lúc này
khẽ mỉm cười gian xảo, mặt hắn quanh năm đóng băng thế nhưng dáng tươi cười này
cư nhiên chậm rãi hòa tan sông băng, hàm răng chỉnh tề trắng như tuyết dưới ánh
đèn càng tỏ ra nét đẹp tinh xảo, thấy Vương Thịnh lập tức lộ vẻ mặt vui mừng,
ánh mắt lập tức phát ra dục vọng mãnh liệt.
“Ta cùng ngươi một đêm,
ngươi buông tha cho tất cả mọi người trong nhà này, thế nào?” Lưu Diệc Dương
quay đầu về phía hắn, trên môi thậm chí còn mang theo nụ cười.
Vương Thịnh không khỏi
nuốt nước miếng, giao dịch này phải nói là hắn có lợi đi. Trong nhà này ngoại
trừ Lưu Diệc Dương ra, đối với hắn những người khác cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hắn
không có lí do gì để không đồng ý, nên tất nhiên là đáp ứng rồi.
Lưu Diệc Dương sau khi
thấy hắn đáp ứng, cũng không nóng nảy, nhìn Lý thúc đứng cách đó không xa, chỉ
tay: “Vương tiên sinh, ngươi định cho khán giả xem miễn phí sao?”
Vương Thịnh nhao nhao
muốn thử từ lâu, đũng quần của tên đại gia hỏa hắn không kiềm được mà đứng lên,
nay nghe hắn nói vậy, trong lòng vui như mở hội*, nghĩ thầm Lưu Diệc Dương rốt
cục cũng mở lòng. Từ trước giờ hắn lúc nào cũng theo đuổi nhiều như vậy nhưng
chưa từng được liếc mắt đến, không nghĩ tới khi phái ngươi bao vây Lưu gia lập
tức có thể ôm mỹ nhân về. Biết thế này hắn đã sớm hành động.
“Đại thiếu gia, tên họ
Vương kia không phải thứ tốt, ngài đừng làm chuyện điên rồ!” Quản gia một bên
nghe thấy lời của hắn, lập tức kích động nhảy dựng lên. Ông đã nhìn đại thiếu
gia lớn lên từ nhỏ, đâu thể chấp nhận nhìn người khác khi dễ cậu chủ nhà ông
như thế!
Lưu Diệc Dương nhìn quản
gia, mỉm cười: “Lý thúc, ông đi xuống trước, nói với mọi người ở dưới nhà đừng
nên hốt hoảng, chuyện này sớm sẽ qua thôi.” Trong mắt hắn lúc nói chuyện có một
tia ngoan độc lướt nhanh qua, đáng tiếc Vương Thịnh đang quá đắc ý vọng tưởng,
căn bản không nhìn rõ.
Cửa phòng đóng lại, không khí lập tức an tĩnh.
Vương Thịnh mặc dù đáp ứng thả người, nhưng vẫn
để súng ở trên đầu Lưu Diệc Dương. Nói trắng ra là, hắn không dám khinh thường
Lưu Diệc Dương.
Cho dù tập đoàn Lưu thị là làm ăn chân chính,
không có nửa điểm liên quan tới hắc đạo. Thế nhưng, những năm gần đây, khi Lưu
Diệc Dương lên làm chủ, người hắc đạo trong Hoa Thành vẫn kinh hắn ba phần.
Cũng không biết mặt mũi cha hắn, còn Lưu Diệc Dương thì trước giờ chỉ có một bộ
dạnh thư sinh áo trắng.
“Thế nào, Vương tiên sinh còn sợ ta ăn ngươi có
phải không?” Âm thanh của Lưu Diệc Dương chậm rãi vang lên trong không khí. Hắn
đột nhiên vươn một tay, từ từ đặt lên tay cầm súng, đôi mắt nhìn chầm chầm
Vương Thịnh bên cạnh, tâm tình vẫn như trước.
Vương Thịnh bị hắn nhìn, đến khí lực bóp cò
súng cũng không có, trong đầu chỉ nghĩ đến việc hưởng thụ buổi tối tốt đẹp.
Lưu Diệc Dương từ trên
ghế salon đứng dậy, bước hai bước rồi dừng lại, Vương Thịnh nhìn bóng lưng cao
gầy của hắn nuốt nước miếng, eo nhỏ mông hẹp, bị qua lớp quân áo lộ rõ thân
hình đẹp đẽ khiến cho người ta hít thở không thông, cho dù là đàn ông, cũng có
thể nói là vật quý.
“Diệc Dương, ngươi thật
đẹp.” Vương Thịnh nhìn đến ngây dại, thanh âm hạ thấp, mềm mỏng vài phần.
Đôi môi mỏng của Lưu Diệc
Dương giương lên, chậm rãi xoay người. “Đa tạ khích lệ” Hắn vừa nói vừa giơ tay
lên mở nút áo. Hắn đang mặt áo ngủ tơ tầm, nút buộc không khó mở, trong chốc
lát liền lộ ra mảnh ngực tuyết trắng, trước ngực các cơ bụng phân bố đều trên
đó, kiều diễm ướt át, khiến khười khác không khỏi thèm nhỏ dãi.
“Thương tiếc ngươi một
lát phải chết, ta đây cho phép ngươi nhìn một hồi.” Không để vẻ mặt tham lam của
Vương Thịnh khiến kẻ khác buồn nôn để trong mắt, ánh mắt Lưu DIệc Dương xẹt qua
một tia ngoan độc, khóe miệng như trước giương lên tạo thành một đường cong đẹp
đẽ, Vương Thịnh còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một thứ cứng rắn đặt ở ót,
phía sau khi nào có người cũng không biết, cơ thể hắn lập tức không khỏi cứng đờ,
không dám tin đối diện với nam nhân. “Ngươi….ngươi khi nào thì…”
Lưu Diệc Dương vẫn như
trước chưa trả lời ngay, chỉ là động tay mang nút áo vừa cởi từng cái từng cái
thắt lại, sau đó không nhanh không chậm nói: “Đương nhiên là nhân lúc Vương
tiên sinh nhìn ta chằm chằm rồi. Thế nào? Vóc người của ta không sai ha?” Hắn
thoáng nghiêng đầu, màu đen bên trong con ngươi như có lửa, ngực Vương Thịnh chấn
động, mang ý cười nói:”Diệc Dương, chuyện gì cũng phải từ từ, mọi việc hảo hảo
thương lượng a, ta nháo ra ngày hôm nay cũng chỉ vì ngươi luôn vờ không thấy
ta, nên ta sốt ruột nha. Diệc Dương, nhượng người của ngươi bỏ súng xuống,
chúng ta từ từ bàn bạc kĩ hơn, có được hay không?”
Lưu Diệc Dương lạnh
lùng cười, ngay việc liếc mắt nhìn Vương Thịnh cũng thấy lãng phí, đối với Bạch
Thanh đứng sau lưng Vương Thịnh nói: “Băm tên cặn bả này ra cho chó ăn.”
“Dạ”
Vương Thịnh lập tức bị
người bịt mũi dẫn ra ngoài, kể cả cơ hội kêu cứu cũng không có. Lưu Diệc Dương
thở một hơi dài nhẹ nhõm, xoay người nhìn về phía cửa sổ, ánh trăng nửa đêm tựa
hộ đặc biệt nhiều, chiếu lên rừng trúc cách đó không xa, tản ra ánh sáng nhạt
quỷ dị.
“Cậu chủ, đã an toàn.”
Không lưu sau, Bạch Thanh trở lại, đứng đối diện với nam nhân trước cửa sổ báo
cáo.
Lưu Diệc Dương lên tiếng,
thuận miệng hỏi: “Diệc Thư và Diệc Tình thì sao?”
“Tam tiểu thư bị kinh
hách, đã kêu bác sĩ trong nhà rồi. Nhĩ thiếu gia lo lắng cho nàng, hôm nay đang
ở trong phòng Tam tiểu thư chiếu cố nàng.”
Mẹ Lưu Diệc Dương khi
sinh hắn vì khó sinh mà qua đời, khi hắn được mười tuổi thì ba hắn tái giá, cưới
một người phụ nữ phong trần vào cửa, tăng thêm cho Lưu gia một đôi nam nữ, tức
Lưu Diệc Thư và Lưu Diệc Tình. Cũng không biết có phải hay không mộ phần Lưu
gia mai tang sai vị trí, nữ nhân Lưu gia đều sống không lâu, mẹ Lưu Diệc Dương
qua đời lúc hai mươi hai tuổi, còn mẹ Lưu Diệc Thư và Lưu Diệc Tình cũng chỉ tới
hai mươi lăm tuổi mà thôi.
Mà phụ thân bọn họ thật
ra là một hoa hoa công tử**, xung quanh hái hoa. Lưu Diệc Dương vừa mới hai
mươi tuổi, hắn đã không chờ được mà nhường lại trọng trách tập đoàn Lưu thị, đi
ra thế giới tiến hành cuộc săn hoa tươi đẹp đi. (=.=;)
Lưu gia tuy rằng sản
nghiệp lớn, nhưng trên thực tế cũng không có gì đi.
“Đại ca, ngươi không
sao chứ?” Một giọng nói đột nhiên xuất hiện, phá vỡ sự yên tĩnh khó có được.
Lưu Diệc Dương xoay người
lại, thấy từ ngoài cửa một thanh niên mang vẻ mặt lo lắng đi tới, khí khái hiên
ngang, anh tuấn bất phàm***. Đây chính là em trai, con mẹ kế của hắn, người ngày
hôm qua còn đang trên giường trong phòng hắnmây mưa thất thường**** với vị hôn
phu của hắn, Lưu Diệc Thư.
Nếu không phải hắn
không cẩn thận quên mất để văn kiện ở nơi nào, hắn đại khái còn không biết vị
hôn phu ôn nhu của hắn từ lâu đã cho hắn đội trên đầu cái nón xanh thiệt là to.
“Ta không sao.” Lưu Diệc
Dương nhìn hắn, mỉm cười.
Lưu Diệc Thư đối với nụ
cười này của đại ca hắn có chút không chắc chắn, lại không biết nên nói tiếp thế
nào, nên chỉ trầm mặt. Lưu Diệc Dương nhìn gương mặt tuấn khí của cậu em trai,
đột nhiên nói chuyện không đâu: “ Manny ngày hôm nay có gọi điện thoại cho ta,
nói rằng nàng sẽ lập tức từ Anh Quốc trở về, bảo ta hỏi ngươi xem có muốn quà
gì hay không.”
Lưu Diệc Thư mỉm cười,
trong thanh âm lộ ra ý vui đùa, :”Đại ca, ta cái gì cũng không thiếu, ngươi
thay ta cảm tạ ý tốt của tẩu tử là được rồi.”
Lưu Diệc Dương cũng cười
theo, dáng vẻ không để tâm hỏi: “Tẩu tử ngươi tư vị như thế nào?”
Nghe vậy, Lưu Diệc Thư
trắng cả mặt, cắn môi, gần như cà lăm nói, “Đại…đại ca, ta không rõ ngươi….là
đang nói cái gì?”
“Không rõ?” Lưu Diệc
Dương bộ dáng tươi cười từ từ nở rộng trên môi, thần sắc lạnh lùng phủ thêm lên
đáy mắt, sắc bén nói:” Ngày hôm nay ngươi dám thượng người của ta, ngày mai dám
leo cả lên đầu ta tác oai tác quái lắm. Rất tốt a Lưu Diệc Thư, mấy năm nay ta
thật sự là đánh giá thấp ngươi.”
“Đại ca, không phải như
thế, ngươi nghe ta giải thích.” Lưu Diệc Thư đi tới chân Lưu Diệc Dương, hai
tay gắt gao ôm lấy chân hắn, hai hàng nước mắt khóc rống:” Là Manny câu dẫn ta,
thực sự, ngươi không tin ta có thể tìm nàng tới trước mặt ngươi nói rõ. Ngươi
phải tin tưởng ta, ta chỉ là một khắc bị ma quỷ ám ảnh. Đại ca, ngươi phải tin
tưởng ta.”
Lưu Diệc Dương không
thèm nhúc nhích, thậm chí lười biếng liếc hắn một cái, thanh âm băng lãnh đến cực
điểm:”Lưu Diệc Thư, lập tức cút ra đường ngay. Từ hôm nay trở đi, Lưu gia ta
không còn người như ngươi.”
“Đại ca, không nên a!
Ta thực sự không có cố ý. Đại ca, ngươi nhất định phải tin tưởng ta!” Lưu Diệc
Thư kích động nắm ống tai áo của hắn, cả người vô lực đứng lên, gương mặt tuấn
mỹ chỉ còn một mảnh thần sắc thống khổ, lo lắng nhìn kẻ khác: “Đại ca, ta thật
sự không có cố tình muốn cướp nữ nhân của ngươi!”
“Chỉ là cố ý mà thôi.”
Bỗng dưng lời nói Lưu Diệc Thư thay đổi, âm thanh “trắc trắc” vang lên bên tai.
Người theo hắn cuối cùng ngã xuống. Lưu Diệc Dương cảm thấy bên hông tê rần. hắn
cúi đầu nhìn, đã thấy bên hông phải không biết từ lúc nào đã có một cây mã tấu
Thụy Sĩ, lưỡi dao lúc này chôn trên da tay của hắn, màu máu đỏ sẫm chảy ra, rơi
trên sàn nhà, mà cằm chuôi dao chính là một bàn tay thon dài, Lưu Diệc Thư.
Hắn nhìn theo cái tay
kia, không hề ngạc nhiên chút nào khi thấy trên mặt Lưu Diệc Thư nở ra nụ cười
đắc ý, “Đại ca, ngươi sơ suất quá.”
“Bạch…. Bạch Thanh.” Lướt
qua vai Lưu Diệc Thư, Lưu Diệc DƯơng thấy Bạch Thanh đứng ở cửa, gương mặt bị
che khuất bởi bóng tối của hành lang nhìn không rõ. Hắn chật vật mở miệng, cảm
giác khí lực đang dần dần xói mòn, máu rất nhanh nhiễm đỏ cả một bên chân,
trong không khí đều tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc. Thật khiến kẻ khác buồn
nôn.
“Đại ca, nên tiết kiệm
chút sức lực đi, Bạch Thanh hắn đã theo ta.” Lưu Diệc Thư dù bận vẫn ung dung
nhìn hắn, trên mặt hiện ra nụ cười thắng lợi đầy đắc ý, còn đâu dáng vẻ khẩn cầu
người khác tha thứ. Đang nói chuyện, tay nắm chuôi dao đột nhiên chuyển động,
hướng của mũi dao chôn trong thân thể Lưu Diệc Dương tùy theo động tác mà đổi
hướng.
Lưu Diệc Dương đau đớn
kêu lên một tiếng, trên trán lộ ra mấy giọt mồ hôi lạnh. Cảm giác như con dao
kia ở trong cơ thể đánh quyền, các đầu khớp xương đều bị tổn thương.
Đau đớn làm khuôn mặt hắn
trắng bệch, cảm nhận được sự đau đớn trong mỗi tế bào trên cơ thể, người hắn
tín nhiệm nhất đang trơ mắt thờ ơ nhìn hắn bị ngươi khác lấy dao đâm, mà cái
người đang đâm hắn cũng không ai khác chính là em trai cùng cha khác mẹ hắn.
Cho đến lúc này, hắn vẫn như trước tĩnh táo nói: “Ngươi cho là ngươi giết ta là
có thể có hết những gì ngươi muốn?”
“Ta biết là không thể,
cổ phiếu Lưu thị hết 47% cổ phần là nằm trong tay ngươi, thì cho dù ta có lấy
được 33% cũng không thể ngồi vững trên cái ghế CEO. Thế nhưng đại ca ngươi đã
quên. Chị cần thuyết phục các cổ đông khác nhượng lại cổ phần, thì ta vẫn còn
có cơ hội, không phải sao?” Lưu Diệc Thư hào phóng cười rộ lên, thanh âm vừa mỏng
vừa nhẹ, nhưng rồi lại ngoan độc tới cực điểm.
Lưu Diệc Dương yếu ớt
cười cười, “Ta đảm bảo, cho dù ngươi…ngươi có thuyết phục được mọi người, thì
ngươi cũng không có cách nào nắm được hết cả tập đoàn trong tay.”
Đáy mắt Lưu Diệc Thư xẹt
qua một tia hung ác độc địa, cắm con dao nhỏ sâu thêm vài phần, sau đó nhanh
chóng rút ra cho hả giận, bên mép chứa tia âm độc tươi cười. “Ta tin tưởng đại
ca có năng lực này. Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là ngày hôm nay ngươi phải sống
sót mà đi ra ngoài.” Âm thanh nặng nệ của lưỡi dao chém lên da thịt như được
phóng đại vô hạn, vết thương thoáng cái đã bị mở rộng, máu văng khắp nơi. Lưu
Diệc Dương rốt cục cũng không thể chống đỡ, phun ra một búng máu, thân thể yếu
đuối ngã trên mặt sàn.
“Đại ca, ngươi biết
không?” Lưu Diệc Thư ngồi xổm xuống, thân thủ vuốt ve gò má tái nhợt của Lưu Diệc
Dương, ngón tay đặt trên da thịt trơn mêm, thanh âm hắn cũng thay đổi trở nên
có chút trầm thấp, “Nếu như ngươi không phải đại ca của ta, cũng không có người
kia che phía trước ta, ta cũng sẽ như Vương Thịnh liều lĩnh xông vào chỗ ngươi.
Đáng tiếc, ngươi hết lần này tới lần khác lại là đại ca ta, hêt lần này đến lần
khác, chính là chưa diệt trừ ngươi thì không được.”
Lưu Diệc Dương đã không
còn nghe rõ hắn nói gì, chỉ thấy Lưu Diệc Thư tát vào cái mồm hé ra hợp lại của
hắn. Hắn muốn nhắm mắt một chút. Nếu không có ý chí chống cự, phỏng chừng hắn
đã chết ngất. Nhưng hắn không muốn nhắm mắt lại, luôn có một loại dự cảm bất
thường, nếu cứ như vậy nhắm hai mắt lại, hắn khẳng định là cả đời không thể tỉnh
lại nữa.
“Bạch Thanh, đến tiễn đại
ca ta đoạn đường cuối đi.” Lưu Diệc Thư đứng dậy, nói với thanh niên đứng cạnh
cửa.
Bạch Thanh do dự chống
lát, cuối cùng đi tới, nhìn Lưu Diệc Dương yếu ớt nằm trên mặt đất, từ từ rút
súng ra.
Phanh
Ầm một tiếng.
Gian nhà trong nháy mắt
đổ nát, mặt Lưu Diệc Thư không khỏi đổi sắc, thân thể ngã trái ngã phải, đứng
không vững, kinh ngạc hỏi:”Chuyện gì đang xảy ra?”
“Gian phòng đó của đại
thiếu gia có thuốc nổ, điều khiển từ xa hẳn là nằm trong tay hắn.” Bạch Thanh mặt
không đổi sắc trả lời, khi nói chuyện liền thấy khói xám cuồn cuộn đi tới chỗ
Lưu Diệc Dương. Trên mặt đất lúc này ngoại trừ một mảnh vết máu cũng không thấy
xác Lưu Diệc Dương. Đợi đến khi khói tản bớt đi, Lưu Diệc Thư mới thấy Lưu Diệc
Dương ngồi trên bức tường đổ nát. Hắn toàn thân đều là máu, ánh mắt mở to, nhìn
Lưu Diệc Thư cười.
Lưu Diệc Thư bị cái nụ
cười này làm cho nổi da gà, hốt hoảng trừng Bạch Thanh kêu lên: “Lập tức giết hắn
cho ta!”
Súng trên tay Bạch
Thanh đã lên đạn từ lâu, lúc này liền không chút do dự chỉa vào Lưu Diệc Dương.
Lưu Diệc Dương chuyển đường nhìn sang Bạch Thanh, ngay khi tay Bạch Thanh đặt
trên cò súng, hắn dùng hết khí lực còn lại nhấn lên cái điều khiển từ xa. Nhất
thời khỏi toả mù mịt bốn phía, vật dụng trong phòng đều nổ thành từng mảnh nhỏ.
Lưu Diệc Dương cảm thấy cả thân mình như ngả xuống, nằm lên mặt đất cứng rắn.
Ý thức của hắn cuối cùng
cũng bị nuốt chửng vào hắc ám, ở giữa không gian bụi bặm mịt mù từ từ nhắm hai
mắt lại.
Hoàn chương 1
**Hoa hoa công tử: ý chỉ
người trăng hoa
*** Khí khái hiên
ngang, anh tuấn bất phàm: ý chỉ người đẹp trai, hơn người bình thường.
****Mây mưa thất thường:
ý chỉ việc làm tình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét